Chồng đ.ánh v.ợ thừa sống thiếu c.hết vì dám… c.hửi bồ
Chịu đựng đủ mọi h.ành h.ạ cả thể xác lẫn tinh thần. Cuối cùng, tôi cũng phải buông tay để tìm lại bình yên cho mình.
25 t.uổi, tôi kết hôn với một người đàn ông lớn hơn mình 9 t.uổi, làm công nhân một công ty tư nhân. Tuy làm lâu năm nhưng không có bằng cấp nên lương chồng tôi tương đối thấp. Mọi chi phí gia đình đều do tôi lo liệu. Vì vậy, ngoài thời gian làm ở công ty, tôi còn nhận thêm nhiều việc làm thêm khác nhau để kiếm thêm thu nhập.
Chồng tôi là kẻ vô trách nhiệm đến đáng sợ. Thời gian tôi mang bầu, dù nghén đến mức ngửi thấy mùi thức ăn, tôi đã nôn thốc nôn tháo thế nhưng, tôi vẫn phải cơm canh đủ 3 bữa cho chồng.
Nhiều hôm nấu ăn mà tôi phải bịt khẩu trang lại để không ngửi thấy mùi nữa. Một lần chồng tôi thấy, anh ta nhẫn tâm đ.ánh tôi vài bạt tai chỉ vì dám xúc phạm chồng.
Anh ta hét lên bảo tôi nấu cho chồng ăn hay cho lợn ăn mà phải bịt khẩu trang kín mít? Lần đó, tôi đau đớn đến mức suy nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng thương con trai trong bụng, lại sợ điều tiếng xã hội nên tôi gạt nước mắt chấp nhận tiếp tục chung sống với chồng.
Ảnh minh họa
Có con rồi, tôi càng khổ hơn. Con vừa đầy tháng, tôi đã phải tự lo hết mọi việc nhà, từ giặt giũ, nấu ăn, chăm sóc con. Chồng tôi vẫn đi đi về về nhưng hầu như chẳng quan tâm đến sự có mặt của mẹ con tôi.
Thỉnh thoảng anh ta mới bế thằng nhỏ một chút, nựng nịu vài cái rồi lại trả cho tôi. Đến mức tôi nói với anh ta rằng anh ta giống như hàng xóm chứ không phải cha nó. Anh ta vẫn chẳng thay đổi gì.
Video đang HOT
Con được 6 tháng, tôi gửi con vào mầm non tư thục rồi đi làm lại. Khi này, tôi mới bắt đầu nghe loáng thoáng chuyện chồng tôi có bồ nhí. Ban đầu tôi không tin. Nhưng khi tận mắt đọc tin nhắn rủ nhau cùng đi nhà nghỉ của anh ta và ả, tôi mới sửng sốt. Hóa ra, chồng tôi không chỉ vô trách nhiệm mà còn khốn nạn đến mức đó.
Tôi làm to chuyện lên và vứt vào mặt anh ta đơn ly hôn. Nhưng chính mẹ tôi và những người phụ nữ bên cạnh lại khuyên tôi suy nghĩ lại. Họ nói phụ nữ phải chịu thiệt thòi, phải chấp nhận, phải biết lạt mềm buộc chặt để giữ hạnh phúc gia đình.
Tôi làm theo. Tôi cố kiềm chế bản thân mình, cố tỏ ra ngọt ngào, chiều chuộng chồng mong anh ta nghĩ lại. Nhưng tôi đã sai, những việc tôi làm chỉ càng khiến anh ta cảm thấy tôi nhu nhược, kém cỏi và sợ mất anh ta.
Không những không quay đầu, anh ta còn đi với bồ một cách công khai. Nhiều đêm ôm con trong nhà, tôi bật khóc vì tuyệt vọng và đau khổ. Đó là những ngày tháng tối tăm nhất trong cuộc đời tôi.
Biết chồng đi ngoại tình, tôi chẳng dám đ.ánh g.hen vì không muốn mất thể diện chồng. Tôi vẫn cơm ngon canh ngọt đợi chồng mỗi đêm. Tôi vẫn đáp ứng nhu cầu của chồng mỗi khi anh ta cần. Tôi cam chịu đến mức khốn khổ vì sợ gia đình tan vỡ.
Một hôm, cô nhân tình của chồng gọi điện cho anh ta ngay trước mặt tôi. Quá đau đớn và tức giận, tôi giật lấy điện thoại rồi hét lên ‘Mày là đồ đ.’. Ngay tức thì, chồng tôi tát tôi tới tấp đến mức tôi choáng váng mặt mày.
Rồi anh ta còn nắm lấy đầu tôi mà đ.ánh vào bàn ăn. Vừa đ.ánh, anh ta vừa c.hửi tôi đanh đá, hỗn láo, dám mắng bồ anh ta thì khác gì mắng anh ta là…
Ảnh minh họa
Đ.ánh xong rồi, anh ta cũng chẳng chịu nhìn lại xem tôi có sao không mà phóng xe đi luôn. Tôi phải mò điện thoại, gọi cho chị gái đến chở đi bệnh viện. Suốt cả tuần nằm viện, chồng tôi cũng chẳng hề xuống thăm tôi lấy một lần.
Nằm trong viện một mình, tôi mới thấm thía bao cay đắng, lạt mềm buộc chặt đâu phải lúc nào cũng khiến người chồng hối hận mà quay về.
Sau khi xuất viện, tôi lập tức làm đơn đơn phương ly hôn. Khi thấy tôi dọn đồ, anh ta còn vênh mặt thách đố tôi, còn mắng tôi đi thì đi luôn, không được về nhà nữa. Thấy tôi vẫn bình thản dọn đi, anh ta hơi cuống lên nhưng cũng làm bộ ta đây không cần.
Cho đến khi tòa gửi giấy triệu tập, anh ta mới hốt hoảng đến nhà mẹ đẻ tôi, bảo tôi suy nghĩ lại. Anh ta ôm con, rồi lấy thằng bé ra làm mồi để tôi xiêu lòng. Nhưng tôi không còn cần một người chồng như anh ta nữa. Con tôi cũng không cần một người cha như vậy.
Hòa giải 3 lần, chúng tôi mới chính thức ly hôn. Hiện nay, cuộc sống hai mẹ con tôi vẫn còn nhiều khó khăn nhưng tôi tin mình sẽ vượt qua được.
Theo Afamily
Lúc tôi nhận ra tình cảm của vợ thì đã muộn
Lúc đầu tôi đ.ánh v.ợ ít, dần dần cứ lệch một cái là lại đ.ánh v.ợ, lúc thì ngoài đường, lúc ở trong nhà, chỉ nghe thấy tiếng vợ kêu nghe mà nhói lòng.
Em ngày trước gầy và đen lắm, được cái tính hay lam hay làm, chăm chỉ, từ bé đã biết theo mẹ đi buôn hoa quả tận các khu chợ ở Thái Bình. Đến t.uổi phải lấy chồng, em không buôn hoa quả như trước mà giờ ở nhà chồng bán hàng ăn với quản lý quán game. Nói đến tôi thì mới 20-21 đã vập vào yêu đương, cũng vì thế chẳng học hành đến nơi đến chốn, chúng tôi cũng yêu thương nhau được 5-6 năm, trải qua bao biến cố. Mẹ tôi không thích cô con dâu tương lai lắm vì lúc hai đứa còn yêu đã bao phen khiến bà phải rơi lệ với cách hành xử của con trai. Rồi đùng một cái em có bầu và chúng tôi được bố mẹ cho cưới.
Những năm đầu cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ rất hạnh phúc, về phía mẹ tôi cũng ừ thôi "con đầu cháu sớm" vợ chồng cũng hạnh phúc nên mừng, nguôi ngoai phần nào. Bà chăm bẵm con dâu suốt tháng trời để con có sữa cho cháu. Rồi hạnh phúc hơn nữa khi con dâu sinh thêm đứa cháu thứ hai cho bà, đó là một đứa cháu trai. Nhìn chúng tôi ríu rít, dù bà nhiều lúc cũng mệt mỏi nhưng cũng chóng quên đi mà lao vào chăm cháu cùng con cái.
Hạnh phúc là thế, chỉ có thế nhưng cuộc đời thật nhiều chuyện không đâu với đâu. Mẹ chồng con dâu xưa đến nay chả phải nói ai cũng vậy. Bà là một người kỹ tính và rất sạch sẽ, trong khi đó phần thì công việc kinh doanh rồi con cái chiếm gần như hết thời gian của con dâu nên thỉnh thoảng lại: "Cái bỉm thay ra không vứt đi để đây ai hầu, mày cứ quen cái thói ở quê lên, nhắc bao lần rồi, nuôi con phải xyz...". Thôi thì bà mắng cũng được miễn sao hiểu ý bà là đang nhắc nhở. Bản thân tôi từ ngày lấy vợ vẫn giữ nguyên cái phong cách game thủ, con khóc ngặt nhưng vẫn phải chơi hết ván đã. Sướng hơn nữa, tôi ăn có người hầu, ngủ có người ru, con khóc đêm thì bố vẫn đang ngáy.
Vợ chắc quá tải công việc nên hay quên nhiều hơn khiến mẹ chồng kỹ tính lại càng bực mỗi khi con dâu không gọn gàng, bừa bãi, bẩn thỉu. Lâu dần chắc em cũng khó chịu vì nghĩ bản thân có chơi đâu, làm hục mặt ra nuôi hai con nhỏ lại thêm cả tôi nữa nên em tâm sự : "Mẹ anh thế này thế nọ, em làm có thế thôi mà mẹ như thế". Khổ một cái, tôi chả dám ý kiến, lại đứng giữa loay hoay không biết làm sao nên lâu dần... kệ. Thói quen ăn chơi, ỷ lại khiến tôi chỉ biết ra lệnh và vợ phải làm theo, cứ nghĩ là vợ rồi thì phải thế. Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, tôi vẫn chơi, vợ vẫn phải làm.
5 năm trôi qua khi con gái lên 5, con trai lên 4 thì có một biến cố xảy ra. Mẹ tôi cũng chỉ muốn kinh tế gia đình khá lên nên đã mạo hiểm đầu tư làm ăn lớn, định mẻ này thành công bà sẽ mua nhà cho hai vợ chồng ở riêng chứ nhất quyết không ở cùng. Cũng chỉ vì lý do con dâu ăn ở bừa bãi bẩn thỉu, bà đã phải hướng dẫn quá nhiều, mắng quá nhiều nên mệt mỏi thật sự. Rồi gia đình làm ăn đổ bể, các dự định lớn phải dừng lại, căn nhà tập thể phải bán đi để trang trải, cũng may là trước khi đổ bể bà đã kịp mua một căn tầng một cùng khu tập thể của nhà cũ. Cả nhà xuống đó ăn ở một thời gian nhưng chuyện nàng dâu mẹ chồng vẫn không cải thiện, cộng thêm việc tôi vẫn t.uổi ăn t.uổi chơi nên bà bảo phải đi thuê nhà mà sống, hàng tháng bà sẽ hỗ trợ. Một thời gian sau hai vợ chồng tôi lại xuống ở cùng bà để đoàn tụ, các cháu gần bà cho vui.
Cuộc sống lại tiếp diễn với những lời mắng và hành vi đ.ánh v.ợ của tôi, đầu tiên thì ít, dần dần cứ lệch một cái là tôi đ.ánh v.ợ, lúc thì ngoài đường, lúc ở trong nhà, chỉ nghe thấy tiếng vợ kêu nghe mà nhói lòng. Rồi chuyện gì đến đã phải đến, vợ chồng tôi nghĩ đến việc chấm dứt, phụ nữ mà, khi còn chịu được thì em vẫn cho qua và lại tiếp tục làm lụng, tiếp tục yêu thương, tha thứ cho chồng. Tôi không biết điều, vẫn nhiều lần đối xử tệ với vợ, cho đến khi chúng tôi nói chuyện nghiêm túc và em muốn giải thoát. Tôi chợt bừng tỉnh, ân hận, có viên ngọc quý trong tay mà giờ sắp mất mới hiểu được tình cảm của vợ, sức chịu đựng của em đã muộn.
Tôi níu kéo, vợ không nói cũng chả buồn tiếp tục sống nhưng tình cảm dành cho chồng không còn nhiều và giờ đây người khổ sở không phải là em mà là tôi. Tôi cầu xin vợ tha thứ, không biết vợ còn yêu thương tôi không.
Gửi vợ! Hãy tha thứ cho lỗi lầm của anh. Có lẽ anh sẽ cố gắng để em cảm thấy không cô đơn trong ngôi nhà này. Anh biết mình đã sai, xin hãy để sai lầm này dằn vặt anh đến cuối đời. Hãy làm vợ anh thêm một lần nữa em nhé, để anh cảm thấy nhẹ lòng, dẫu biết rằng trước giờ em chưa có ngày nào thật sự hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng sẽ thật bất công khi em không cho anh cơ hội để bù đắp. Em hãy mở lòng một lần nữa để anh có thể lo lắng cho em và các con.
Theo Vnexpress
Con chim quý mất một cái lông đuôi, chồng đ.ánh v.ợ nhập viện cấp cứu "Tôi bảo cô trông nó cơ mà. Con chim đang có 12 cái lông đuôi đẹp như thế. Đồ ăn hại". Sáng ấy nghe tin một chị đồng nghiệp làm cùng phòng với chồng Hoa khoe phòng chị mỗi người được thưởng gần 30 triệu t.iền Tết. Hoa mừng rơi nước mắt, vậy là có khoản t.iền để dành để ra Tết sinh...