Vợ suốt ngày giận dỗi chỉ vì tôi không đưa hết t.iền lương
Đàn ông làm ra t.iền sao phải giao hết cho vợ? Khi cần, ngửa tay xin vợ phải trình bày rõ lý do, tôi thấy vừa buồn cười, vừa không đúng.
Tôi năm nay 35 t.uổi, vợ ít hơn tôi 9 t.uổi. Chúng tôi cưới nhau vừa tròn một năm, chưa có con nhưng thường xuyên cãi nhau, chỉ vì vợ muốn tôi giao nộp hết t.iền lương cho cô ấy.
Sở dĩ, tôi lấy vợ muộn vì mải lo làm ăn. Ở t.uổi 34, tôi đã có nhà, có xe. Vợ lấy tôi về chẳng phải lo gì cả. Hai vợ chồng đều đi làm và có thu nhập. Tôi không bao giờ hỏi lương của vợ bao nhiêu. Thu nhập của tôi mỗi tháng trên dưới 30 triệu đồng, tôi đưa cho vợ 10 triệu đồng để chi tiêu sinh hoạt trong nhà. Số còn lại, tôi giữ chi tiêu cá nhân và tiết kiệm.
Hai vợ chồng son, con chưa có, tôi nghĩ số t.iền tôi đưa cùng lương của vợ thoải mái để cô ấy chi tiêu. Thế nhưng, vợ suốt ngày đề nghị tôi giao hết t.iền lương cho cô ấy.
Vợ tôi nói, trước đây tôi một mình sao cũng được. Giờ có vợ, sau này còn có con, t.iền bạc trong nhà nên quy về một mối để dễ bề kiểm soát, từ đó chi tiêu và tiết kiệm hợp lý.
Việc tôi giữ lại phần lớn t.iền lương, theo vợ tôi là không nên. Cô ấy cho rằng, đàn ông giữ t.iền trong người dễ hư hỏng. Tóm lại, vợ tôi muốn giữ hết t.iền lương của tôi, chỉ trừ lại cho tôi 3-4 triệu đồng chi tiêu cá nhân.
Video đang HOT
Vợ cho rằng, đàn ông giữ t.iền dễ hư hỏng và muốn tôi nộp hết lương cho cô ấy giữ (Ảnh minh họa: TD).
Tất nhiên, tôi không đồng ý. Tôi bảo với vợ, nhà người ta lấy nhau về, cùng nhau làm ăn, chắt chiu mua đất, mua nhà rất vất vả. Còn em lấy anh, nhà đã sẵn để ở, xe đã sẵn để đi, chỉ cần đi làm mà ăn, sinh con đẻ cái cho vui cửa vui nhà. Em cứ thoải mái sống, nhòm ngó vào túi t.iền của chồng làm gì cho đau đầu.
Cả hai vợ chồng, mỗi lần cãi nhau chỉ có liên quan đến chuyện ai giữ t.iền, nói qua nói lại thành giận nhau, rất mệt mỏi.
Vài hôm trước, tôi có dịp gặp lại một người bạn học cũ. Cậu ấy lấy vợ sớm, con đã lớn. Hai năm trước, vợ cậu ấy ngoại tình. Vì cậu ấy không thể tha thứ nên hai người ly hôn.
Sau khi ly hôn, ngoài căn nhà chung đứng tên hai vợ chồng để lại cho vợ ở nuôi con, cậu ấy hoàn toàn tay trắng.
Bao nhiêu năm nay, t.iền cậu ấy làm ra đều tin tưởng giao hết cho vợ. Giờ vợ nói số t.iền đem về chỉ đủ nuôi con, chẳng dư dả đồng nào. Đàn ông gần 40 t.uổi bỏ vợ, sống xa con, tài khoản 0 đồng, thật là bi đát.
Vợ chồng người ta sống chung cả chục năm còn chẳng biết lòng dạ đổi thay khi nào. Huống hồ, tôi và vợ cưới nhau mới có một năm, làm sao tôi dám tin tưởng trao hết t.iền bạc, mồ hôi công sức của mình cho vợ nắm giữ.
Đó là chưa kể đưa t.iền cho vợ thì dễ, khi cần lấy lại rất khó. Đàn ông làm ra t.iền cuối cùng lại ngửa tay xin vợ, phải trình bày rõ lý do, nghĩ nó vừa buồn cười, vừa không đúng.
Chị gái tôi biết chuyện, nhất mực đứng về phe vợ tôi. Chị ấy bảo vợ tôi không đòi hỏi gì quá đáng, cái vợ tôi muốn giữ không chỉ là t.iền. Thực ra, đàn ông k.iếm t.iền cũng chủ yếu lo cho gia đình. Đàn ông giao t.iền cho vợ giữ chứng tỏ “tâm” của anh ta đặt ở đó.
Có lẽ vì là phụ nữ với nhau nên suy nghĩ giống nhau. Nhưng nói thật, nếu phải giao hết t.iền cho vợ, tôi cảm thấy không an tâm chút nào. Với đàn ông, t.iền cũng như đồ bảo hộ, cho mình cảm giác an toàn và thoải mái.
Thế nhưng, việc suốt ngày cãi nhau với vợ vì một việc như thế này khá mệt mỏi. Hôm qua, vợ hỏi một câu khiến tôi suy nghĩ: “Anh yêu t.iền như vậy, sao không sống một mình đi, lấy vợ để làm gì?”.
Anh em đã có vợ lâu năm cho tôi hỏi: Sau khi giao nộp hết lương cho vợ, anh em cảm thấy như thế nào? Có anh nào hối hận rồi lại “hồn ai nấy giữ, t.iền ai nấy tiêu” không?
Nhờ mẹ chồng trông con, bà đưa ra yêu cầu khiến tôi không đáp ứng được
Bí đường quá, tôi mới ngỏ ý nhờ mẹ chồng trông cháu hộ mình để tôi đi làm lại. Nào ngờ, bà lại đưa ra số t.iền lương vượt cả t.iền lương hàng tháng của tôi.
Mẹ chồng tôi là giáo viên mầm non đã về hưu. Bà rất thương trẻ nhỏ nhưng lại có quan điểm khác người. Nếu như những người mẹ chồng khác sẵn sàng trông cháu giúp con cái để các con yên tâm đi làm thì bà lại thẳng thắn nói sau này sẽ không trông con cho đứa nào cả, kể cả cháu ngoại lẫn cháu nội. Hồi tôi mang thai, bà cũng nói sau này sẽ hỗ trợ tôi 3 triệu/tháng nhưng tôi đừng hi vọng bà sẽ chăm cháu giúp tôi. Bà đã lớn t.uổi, cần nghỉ ngơi thư giãn với bạn bè chứ không phải chạy theo cháu nhỏ. Lúc đó, tôi còn cho rằng mẹ chồng mình nói chí lí và khẳng định sau này sẽ học hỏi theo bà.
Tôi chỉ không ngờ, đến cận ngày đi làm lại mà tôi vẫn không tìm được bảo mẫu ưng ý. Bí đường, tôi đành nhờ vả mẹ chồng chăm sóc cháu hộ mình thời gian đầu. Tôi cũng nói là chỉ nhờ bà chăm 8 tiếng tôi đi làm thôi, tan làm tôi về nhà liền và sẽ bế cháu để bà được nghỉ ngơi. Khi nào cháu đủ 1 t.uổi, tôi sẽ cho cháu đi học nhà trẻ.
Mẹ chồng không từ chối mà lại đưa ra mức giá 10 triệu/tháng. Bà nói nếu muốn bà trông cháu thì trả t.iền lương theo mức giá hiện hành, kết hợp với t.iền nấu ăn, dọn nhà cửa. Tôi khựng người vì không ngờ mẹ lại đưa ra mức giá cao đến thế, sòng phẳng đến thế. Mức t.iền mẹ chồng đưa ra thậm chí còn cao hơn t.iền lương hàng tháng của tôi. Bà cũng nói luôn, tôi nên xin nghỉ làm để trông con vì thằng bé ốm yếu, nay đau mai bệnh. Nhà không túng t.iền đến mức tôi phải đi làm, để con ở nhà thiếu hơi mẹ. Nếu tôi đồng ý ở nhà, hàng tháng bà sẽ hỗ trợ 5 triệu thay vì 3 triệu như trước. Khi nào con đủ 2 t.uổi, khỏe mạnh thì tôi mới nên gửi bé đi học.
Chồng tôi cũng đồng ý với ý nghĩ này của mẹ. Anh nói tôi làm công nhân, lương tháng không ổn định, còn phải tăng ca vào dịp Tết, chi bằng xin nghỉ để chăm con. Đợi con cứng cáp thì xin đi làm lại vẫn không muộn.
Tôi thì lại muốn đi làm vì không muốn bó buộc mình với 4 bức tường và suốt ngày ngửa tay xin t.iền chồng. Giờ tôi nên quyết tâm gửi bé hay nghỉ làm theo ý mẹ chồng đây?
Tôi bật khóc khi nhận được tháng lương đầu tiên chồng trả Đáng lẽ ngồi nhà được nhận t.iền lương của chồng trả tôi phải vui mừng hạnh phúc, vậy mà tôi đã khóc vì thất vọng. Tại sao anh lại đối xử tệ bạc với tôi vậy? Sau khi hết thời gian nghỉ thai sản, tôi quyết định quay trở lại làm việc để có t.iền chi tiêu thoải mái. Tôi muốn nhờ bà...